Vạn Vũ Đế Vương - Chương 433. Lời tạm biệt bất ngờ
“Đừng tìm nữa, nơi này chỉ có một mình ngươi mà thôi!” Giọng nói bí ẩn lại một lần nữa vang lên khi Trần An Vĩ tiếp tục tìm kiếm Ảnh Nhi và những người khác.
Trần An Vĩ hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Dù cho lòng đau như cắt, hắn vẫn kiên định nhìn thẳng vào màn ảnh trước mặt, nơi những thước phim tàn khốc đang liên tục tua lại. Đó là những ký ức mà hắn không muốn tin là của mình, nhưng lại quá chân thực, quá ám ảnh.
Một đám người thực lực mạnh mẽ, tu vi thâm hậu, không chút lưu tình mà tiến đánh một thế lực chỉ toàn nữ nhân. Kẻ cầm đầu càng là áp đảo, bất chấp những lời gào thét và mắng chửi của chúng nữ, hắn một liềm trảm diệt tất cả.
Nếu Vĩnh Tâm Nguyệt có mặt tại nơi này, nàng sẽ vô cùng kinh ngạc khi nhận ra thứ mà Trần An Vĩ đang nhìn thấy chính là hình ảnh nàng cũng đã từng nhìn thấy.
Nhưng khác với nàng, Trần An Vĩ có thể nhận ra rõ ràng kẻ cầm đầu kia chính là hắn. Và điều đau đớn hơn cả, những nữ nhân bị hắn giết hại không ai khác chính là thê tử của hắn.
“Đây… đây thực sự là ký ức của ta sao?” Trần An Vĩ ôm lấy lồng ngực, khóe miệng rướm máu tươi, đau đớn tự hỏi.
Mặc dù cảm giác là thật, sự quen thuộc cũng là thật, nhưng đời này hắn chưa bao giờ làm vậy với chúng nữ, chưa kể bên trong đó còn có một số nữ nhân hắn chưa từng gặp qua.
“Ngươi phải tự nhận ra mới phải chứ?” Giọng nói bí ẩn lại vang lên, lần này ẩn ẩn có thêm một tiếng thở dài.
“Nhận ra chuyện…” Trần An Vĩ định lên tiếng, nhưng một luồng sức mạnh ấm áp đột ngột bao trùm lấy cơ thể hắn, chữa lành mọi vết thương.
“Đột phá đã xong, mau ra ngoài đi thôi!” Giọng nói bí ẩn vô cảm vang lên, không cho hắn cơ hội phản ứng liền ném hắn ra ngoài như ném một món đồ.
“Khoan… khoan đã…” Trần An Vĩ hoảng hốt gầm lên một tiếng, lực lượng bùng phát, muốn níu kéo bản thân mình nhưng đáng tiếc, dù hắn có cố chấp thì vẫn bị lực lượng mạnh mẽ kia ném đi.
…
Ở bên ngoài, một cỗ khí tức bá đạo nồng đậm nhật nguyệt tinh khí bao trùm lấy Trần An Vĩ khiến chúng nữ giật mình.
“Đột phá rồi!” Từ Vân Kính hào hứng lên tiếng, theo như suy nghĩ của nàng, dù khí tức hiện tại của hắn có đôi chút kì lạ nhưng điều này chỉ đồng nghĩa với việc hắn càng trở nên mạnh mẽ mà thôi.
Từ Vân Nhã cũng mỉm cười, hiển nhiên nàng cũng cho là vậy.
Vĩnh Tâm Nguyệt nhìn lấy hai vị sư tỷ, trong lòng vô thức cảm thấy lo lắng, băn khoăn không biết có nên nói cho các nàng biết về những hình ảnh kia.
Trần An Vĩ lúc này chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Từ Vân Nhã hai nữ và Vĩnh Tâm Nguyệt đang nhìn mình, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp và hổ thẹn.
Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng, Trần An Vĩ lên tiếng, giọng điệu vẫn có chút run run “Vân Nhã, Vân Kính… ta có thể ôm các nàng một chút không?”
Từ Vân Nhã hai nữ đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong ánh mắt đối phương sự sững sờ, không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên lại đòi hỏi như vậy.
Từ Vân Kính ngập ngừng gật đầu, tiến đến ôm lấy quốc chủ nhà mình.
“Ngươi… làm sao vậy?” Ôm hắn rồi, nàng mới biết tâm trạng của hắn lúc này đang cực kì tồi tệ, niềm vui khi đột phá không những không có mà còn bị những tâm sự kì lạ phủ kín nội tâm.
Hắn ôm nàng, dù nhìn bề ngoài chỉ là cái ôm bình thường nhưng nàng có thể cảm nhận được nam nhân này dường như chỉ hận không thể ôm nàng chặt hơn nữa.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Trần An Vĩ không trả lời nàng, ngược lại chỉ ôm nàng lâu thêm một chút.
Từ Vân Nhã cho phép hắn sau đó cũng phải kinh ngạc khi nàng cũng cảm nhận được điều tương tự, trong lòng vô thức run lên một hồi chua xót.
Ôm lấy hai vị Tiên Sứ một hồi lâu, tâm trạng của Trần An Vĩ cũng dần bình tĩnh trở lại.
Lúc này mới nhìn sang Vĩnh Dạ Tiên Tử, tay đưa về trước với một cử chỉ trang trọng, hắn mỉm cười “Hoan nghênh nàng gia nhập!”
Vĩnh Tâm Nguyệt trong lòng cảm thấy khó hiểu, dường như nàng nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có sự trân trọng và thương xót kì lạ?
Khẽ lắc đầu, có lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi, hai người chỉ mới gặp nhau đôi lần, làm sao sẽ nảy sinh cảm xúc đó được?
Nhìn thấy cánh tay hắn vẫn đưa ra, nàng nhẹ mỉm cười, đáp lại cái bắt tay của hắn “Đa…”
Còn chưa kịp nói dứt câu, hành động tiếp theo của hắn lại khiến cho cả ba nữ không thể ngờ tới.
“Ngươi… làm gì vậy?” Lần đầu bị nam nhân ôm lấy, lại còn trong tình huống bất ngờ, Vĩnh Tâm Nguyệt như con mèo bị giẫm phải đuôi, liều mạng vùng vẫy, hai má đỏ ửng đầy ngượng ngùng.
Bất quá Trần An Vĩ lại ôm nàng rất chặt, mãi cho tới khi Từ Vân Nhã và Từ Vân Kính ho nhẹ một tiếng, hắn mới chịu thả nàng ra.
“Xin lỗi, đã làm nàng sợ rồi!” Trần An Vĩ cúi mặt, chân thành nói.
“Khụ… được rồi, không có lần sau!” Vĩnh Tâm Nguyệt còn muốn lên tiếng trách cứ, lại nhìn thấy bộ dạng của hắn có chút giống hài tử nhận sai, nhất thời không biết nói gì.
Trần An Vĩ được giai nhân ân xá thì lập tức cười hề hề lên tiếng “Vậy chúng ta trở về thôi!”
Nói rồi liền quay lưng đi trước, vội vã như muốn trốn tránh điều gì đó.
Di chuyển theo cước bộ của hắn, Vĩnh Tâm Nguyệt ánh mắt phức tạp, hướng hai nữ hỏi “Các tỷ thấy hắn có chút kì lạ không?”
“Cả muội cũng nhìn ra?” Từ Vân Nhã bất ngờ, ánh mắt lo lắng nhìn sang Từ Vân Kính.
Nếu ngay cả vị muội muội mới này của các nàng cũng nhìn ra sự kì lạ dù chưa tiếp xúc nhiều với Trần An Vĩ, thì chắc chắn một điều, nam nhân đó đã trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng trong quá trình đột phá rồi.
Từ Vân Kính không nói gì, chỉ là lúc này đã hóa thành một đạo hắc ám lực lượng trở về cơ thể Trần An Vĩ.
Từ Vân Nhã cũng có hành động tương tự mà Vĩnh Tâm Nguyệt cũng không chậm trễ, tốc độ liền gia tăng.
…
“Ảnh Nhi, ta hiện tại đã là Nhất Đẳng Tinh Giả Cảnh rồi, tiếp theo làm sao để gia tăng tu vi?” Trần An Vĩ đi phía trước, cảm nhận được ba nữ vẫn ở phía sau, lúc này mới yên tâm hỏi.
“Ngoài việc tu luyện các loại lực lượng mới, công tử cũng có thể thử tìm cách phá giới các loại lực lượng cũ.” Ảnh Nhi không nhanh không chậm lên tiếng.
“Nhưng mà chẳng phải ta đã có ba loại lực lượng đã phá giới rồi sao?” Trần An Vĩ có chút khó hiểu hỏi.
Hắn hiện tại có Hồng Hỏa, Lam Băng và Tử Lôi ba loại lực lượng đã phá giới thành Xích Viêm, Lãnh Hàn và Toàn Lôi. Theo như nàng nói thì hiện tại tu vi của hắn phải ở mức Tinh Sư Cảnh chứ?
“Tâm cảnh chưa vững, ngươi sẽ không thể đột phá!” Ảnh Nhi lắc đầu.
Trần An Vĩ lặng im không đáp, quả thực tâm cảnh của hắn đang có vấn đề. Quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến hắn có phần không xử lý kịp.
Ảnh Nhi nhìn thấy phản ứng của hắn, dù không trực tiếp quan sát quá trình đột phá của hắn, nàng cũng có thể đoán ra một hai.
Khẽ thở dài, nàng mỉm cười trấn an “Không cần quá lo lắng, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới thôi!”
Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, mỉm cười “Ta biết rồi!”
“Sắp tới, Hệ Thống sẽ có đợt nâng cấp, ta sẽ phải rời đi một khoảng thời gian, công tử ở lại hãy bảo trọng!” Ảnh Nhi bất chợt tiến lên trước mặt hắn, mỉm cười nói.
Trần An Vĩ đồng tử co rút, có chút bất ngờ nhìn nàng, nhưng rồi chỉ mỉm cười gật đầu “Ta đợi nàng!”
Vẫn còn một Không Nhi của Xuyên Không Hệ Thống cần phải đối mặt trong tương lai, một nhân tố bí ẩn có liên quan tới Phá Giới Đan đang âm ỉ lan tràn khắp Thái Dương Vũ Trụ.
Dù rằng trong lòng không nỡ, nhưng hắn biết, nâng cấp Hệ Thống là việc bắt buộc phải làm.
“Vậy…” Ảnh Nhi mỉm cười, nhẹ hôn lên trán hắn xem như lời tạm biệt “Ta đi đây!”
Dứt lời, thân ảnh của nàng chậm rãi tan biến.
Khoảnh khắc đó, Trần An Vĩ như cảm nhận được toàn bộ công năng của Nguyệt Ảnh Hệ Thống đã bị khóa.
Ngoại trừ những lần sử dụng Thiên Địa Truyền Tống Trận vẫn còn có thể sử dụng, tất cả những thứ còn lại đều trở nên vô hiệu. Ngay cả phần thưởng nhiệm vụ Thuần Phục Thiên Địa Thú đã nhận được cũng vô pháp triệu hoán.
Dù cho lòng có chút buồn bã, Trần An Vĩ vẫn tiếp tục bước đi. Hắn biết rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn phải tiếp tục tiến lên.
Hắn mỉm cười, tăng tốc độ, hướng về An Nam Tinh Cầu…