Vạn Vũ Đế Vương - Chương 427. Quang Ám Thiên Địa Thú
Trần An Vĩ lúc này xuất hiện phía trước một hang động nhỏ, bên trong toát ra một cỗ Ám Hệ Tinh Lực nồng đậm như hóa thành thực chất.
“Chính là nơi này rồi!” Trần An Vĩ thở nhẹ ra một hơi, lượng Ám Hồn Thạch – Tinh đã sử dụng hết, nếu còn không tìm thấy thì e là hắn phải tiếp tục săn giết Quang Thạch Yêu.
Đây chính là cửa vào một nhánh sông trên Hoàng Hôn Tinh – Ám Tuyền Đàm.
Thoáng quan sát xung quanh, phát hiện ai nấy khi bước tới đây cũng đều nhanh chóng tiến vào mà không hề quan tâm tới sự xuất hiện của người khác.
Hiển nhiên khi tìm được nơi này, nhiệm vụ của bọn hắn không phải kiếm thật nhiều Quang Hồn Thạch hay Ám Hồn Thạch nữa, mà chính là tập trung sức lực cho khảo hạch dưới lòng Tuyền Đàm.
Trần An Vĩ cũng không hề vội vã, ngược lại hắn ở bên ngoài suy nghĩ một chút.
Chú ý rằng, để tìm được cửa vào Ám Tuyền Đàm, hắn và những người khác phải sử dụng lực lượng từ Ám Hồn Thạch – Tinh được quy đổi từ nhiệm vụ đầu tiên.
Vậy thì… nếu như hắn dùng Quang Hồn Thạch trong lúc đi vào Ám Tuyền Đàm, phải chăng cũng có thể tìm ra cửa vào Quang Tuyền Đàm? Từ đó đến được Quang Ám Tuyền Đàm?
Hắn không có Quang Hồn Thạch – Tinh nhưng có một thứ tương đương, chính là Quang Hồn Thạch biến dị.
Khẽ động lấy ý niệm, lực lượng bên trong Quang Hồn Thạch biến dị liền chuyển hóa thành một đạo thất thải quang mang truyền vào bên trong ngọc bội, nó ngay lập tức hóa thành một dấu mũi tên chỉ đường.
Trần An Vĩ không chút chậm trễ bước vào sâu trong hang động theo chỉ dẫn của nó, bóng đêm vĩnh hằng của Ám Tuyền Đàm dần bao trùm lấy mọi thứ, trước mặt hắn lúc này chỉ còn lại vệt sáng mờ nhạt của Quang Hồn Thạch biến dị.
Không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, tiếng nước nhỏ giọt đều đặn vang vọng khắp hang động vô thức khiến Trần An Vĩ đề cao cảnh giác, Hắc Yên Đồng Hóa một lần nữa được triển khai, đem khí tức của hắn toàn bộ che giấu.
“Cẩn thận!” Ngay khi hắn vừa muốn bước tiếp, một giọng nói quen thuộc đã lâu không được nghe liền vang lên.
“Triệu Tinh!” Trần An Vĩ mừng rỡ nhìn lấy thanh tiểu liêm gắn trên Nguyệt Ảnh Áo Choàng của mình.
“Vui mừng như vậy sao?” Thần Triệu Tinh khóe môi khẽ mỉm, nàng chỉ là lâu rồi không lên tiếng mà tên nam nhân này đã như trẻ con gặp mẹ, mừng rỡ như được cho quà bánh vậy.
“Không gian này có hai tồn tại cường đại đang ẩn nấp!” Không để hắn có cơ hội phản ứng, nàng lại lên tiếng.
Trần An Vĩ khẽ khựng lại một chút, lẽ nào…
Hí…
Một tiếng ngựa hí đột ngột vang vọng khắp không gian, một luồng gió lạnh thổi qua, cuốn theo những hạt bụi li ti vô cùng sắc bén.
Trần An Vĩ giật mình, Đế Vương Kiếm xuất hiện trong tay, nhanh chóng chém đi những hạt bụi đang lao về phía mình, để rồi phải kinh ngạc khi phát hiện ra Đế Vương Kiếm vậy mà lại bị ăn mòn.
Tâm trạng lập tức trùng xuống, hắn cảnh giác nhìn xung quanh. Ánh mắt hắn đảo qua những vách đá ẩm ướt, những khối thạch nhũ kỳ lạ và cả những bóng đen lướt qua phía xa.
Hí…
Lại một tiếng rít sắc bén vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng, Một tôn yêu thú khổng lồ mang hình hài một con ngựa với đôi mắt đỏ rực và những chiếc răng nhọn hoắt lao ra từ bóng tối.
Toàn thân nó phủ đầy vảy cứng, những chiếc vuốt sắc bén găm chặt vào nền đá. Tôn Mã Yêu gầm lên một tiếng dữ tợn, rồi lao thẳng về phía Trần An Vĩ, móng vuốt giương lên như muốn xé xác kẻ xâm nhập.
Trần An Vĩ không phải quả hồng mềm, Thiên Địa Dạ Hành triển khai, kích hoạt Vạn Vũ Đế Vương Biến, tu vi lập tức đề năng, không ngại lấy tốc độ đối đầu với Mã Yêu.
Keng! Keng! Keng!!!
Hai bên giao chiến ác liệt, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Mồ hôi tuôn rơi lã chã, Trần An Vĩ khuỵu chân thở dốc. Đế Vương Kiếm liên tục bị ăn mòn khiến hắn có đôi chút chật vật.
Dù rằng Đế Vương Kiếm chỉ là sự kết hợp của Sát Ý và Chiến Ý khi thi triển Sát Chiến Thống Vạn Quân nhưng muốn duy trì nó cũng tốn rất nhiều lực lượng nha.
Hí…
Mã Yêu dường như không buông tha, nó hí lên một tiếng đầy ghê rợn rồi lại tiếp tục lao tới, lần này tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lần trước gấp mấy lần, loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của nó.
Trần An Vĩ khóe môi khẽ nhếch, hiếm có khó tìm mới thấy được một đối thủ có thể khiến hắn chật vật, vì vậy hắn đang rất hào hứng đây.
Thiên Địa Dạ Hành tiếp tục triển khai, Tốc Văn cũng kích hoạt, tốc độ của hắn lúc này cũng theo kịp được với Mã Yêu, cả hai lại lao vào một trận chiến tốc độ.
Keng! Keng! Keng!!!
Hàng loạt tiếng kim loại vang vọng khắp hang động khiến không chỉ những người mới tiến vào hang động mà cả những người may mắn thoát khỏi Mã Yêu dâng lên một tràng lo sợ.
Sau một hồi giao đấu, Trần An Vĩ cuối cùng cũng tìm được sơ hở của con Mã Yêu. Hắn nhanh chóng chớp lấy cơ hội, đâm một nhát kiếm chí mạng vào tim nó.
Hí…
Mã Yêu gầm lên một tiếng không cam tâm rồi tan biến.
Trần An Vĩ dùng Đế Vương Kiếm chống đỡ cơ thể mình, dù chật vật nhưng khóe môi lại giương lên nụ cười hào hứng.
Một phần vì hắn đã lâu không được chiến đấu một cách thoải mái, phần khác đó là vì thân phận thật sự của con Mã Yêu này.
“Tinh! Phát động Sử Thi Mục Tiêu Nhiệm Vụ: Thuần Phục Thiên Địa Thú! Phần thưởng: Ba lần triệu hoán vật phẩm Thánh Cấp trở lên.” Một lần nữa, thanh âm đã lâu không nghe thấy của Hệ Thống lại vang lên khiến Trần An Vĩ càng cười như được mùa.
“Thật là ngoài ý muốn!” Trần An Vĩ cười rộ lên đầy hưng phấn.
Nhiệm vụ mà Hệ Thống đưa ra cho hắn lần này là thu phục hai con Mã Yêu ẩn mình trong Hoàng Hôn Tinh. Hay nói đúng hơn chính là ở bên trong Quang Ám Tuyền Đàm.
Theo như lời của Ảnh Nhi, Mã Yêu… à không, tên gọi đúng của chúng chính là Quang Ám Thiên Địa Thú, một loại Thiên Địa Sủng Nhi chỉ có thể tồn tại duy nhất hai cá thể bao gồm Quang Thú và Ám Thú, đại diện cho sức mạnh chí cao của hai loại lực lượng này.
Bất quá hiện tại chúng xem ra chỉ vừa mới được thai nghén ra nên mới cần có hoàn cảnh thuận lợi của Quang Ám Tuyền Đàm nuôi dưỡng.
Chẳng biết vì cơ duyên nào mà Ám Ma Đao Ngục và Quang Ảnh Thiên Tông có được Quang Ám Thiên Địa Thú, nhưng bây giờ xem như hời cho Trần An Vĩ hắn rồi.
Trần An Vĩ mỉm cười đứng dậy, khẽ động ý niệm khôi phục trạng thái của mình. Nhiệm vụ phát động chứng tỏ ban nãy hắn không hề giết được con Mã Yêu đó mà chỉ làm suy yếu nó mà thôi.
“Ta xin nhé!” Trần An Vĩ bỏ lại một câu, trực chỉ phương hướng cũ, tuy nhiên mục tiêu hiện tại đã khác.
Hắn lại như u linh tiềm hành trong không gian, mặc cho những kẻ xung quanh đang liên tục tranh đấu nhau dưới lòng Ám Tuyền Đàm.
Xuyên suốt chặng đường, Trần An Vĩ không hề gặp khó khăn nào, rất nhanh hắn đã tìm đến một căn phòng rộng lớn gấp nhiều lần so với bất cứ nơi nào hắn đã đi qua.
Hắn từ từ bước vào căn phòng, ánh mắt đảo quanh để quan sát mọi thứ. Căn phòng rộng lớn và tráng lệ, được chiếu sáng bởi những khối tinh thể phát ra ánh sáng lung linh.
Trên trần nhà, những họa tiết hình sao lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Giữa căn phòng là một hồ nước trong suốt như mặt gương, phản chiếu sự lung linh của những khối tinh thể bên trên, nhìn qua như thể một phương thiên địa huyền ảo.
Quang Hệ Tinh Lực và Ám Hệ Tinh Lực nồng đậm lan tỏa khắp không gian cùng với vô vàn nhánh sông sở hữu hai màu đen trắng riêng biệt từ hồ nước mà chảy ra cho thấy nơi này chính là nơi hắn cần đến – Quang Ám Tuyền Đàm.
“Hửm?” Dường như dưới đáy hồ có thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ khiến Vạn Thế Tâm liên tục rung động, nó báo cho Trần An Vĩ biết dưới đó có thứ hắn cần tìm.
Hí… Hí…
Thế nhưng khi hắn muốn nhảy xuống hồ tìm kiếm thì tiếng ngựa hí vang trời lại một lần nữa vang lên, trước mặt hắn đã xuất hiện hai tôn Mã Yêu một trắng một đen từ bao giờ.
“Quang Ám Thiên Địa Thú!” Trần An Vĩ khóe môi khẽ nhếch, Đế Vương Kiếm và Đế Vương Trảo xuất hiện trên tay, không ngần ngại lao về phía chúng nó.
…
Bên trên tầng cao nhất của Ám Ma Đao Ngục…
Hai thân ảnh nam tử một trắng một đen đứng bên cạnh với nhau, ánh mắt hướng về phía Hoàng Hôn Tinh, nơi đang diễn ra cuộc “khảo nghiệm” tìm người tài của hai thế lực.
Thân ảnh khoác lấy bạch sắc áo choàng mang diện mục bình phàm, khí chất tiên phong đạo cốt, sau lưng đeo lấy một thanh kiếm mỏng nhẹ lại trong suốt như thủy tinh, quanh thân gia trì một lớp Quang Hệ Tinh Lực nhàn nhạt, tu vi lại đạt Tinh Thánh Cảnh Đỉnh Phong.
Không ai khác chính là Quang Ảnh Tông Chủ.
Có thể đứng bên cạnh y bên trên tầng cao nhất của Ám Ma Đao Ngục, lại mặc y phục màu đen, chỉ có thể là một người duy nhất – Ám Ma Ngục Chủ.
Mặc dù bề ngoài luôn tranh đấu, nhưng thực chất Ám Ma Đao Ngục và Quang Ảnh Thiên Tông lại luôn duy trì mối quan hệ giao hảo, Hoàng Hôn Tinh cũng là sản phẩm của hai bên tạo thành.
“Chạy thoát rồi sao?” Quang Ảnh Tông Chủ chầm chậm cất tiếng, ánh mắt vẫn duy trì nhìn về Hoàng Hôn Tinh.
“Ờ!” Ám Ma Ngục Chủ nhếch miệng cười “Bất quá cũng chẳng sao, với tính cách con ả đó, kiểu gì cũng sẽ tìm tới Quang Ám Tuyền Đàm, đó sẽ là kết thúc của chính ả!”
“Trở thành dinh dưỡng của hai con thú đó? Cũng tốt!” Quang Ảnh Tông Chủ nở nụ cười gian xảo.
Nghĩ tới kế hoạch của mình sắp thành công, Ám Ma Ngục Chủ cũng cười rộ lên đầy gian trá.
Thực chất không hề có cuộc khảo nghiệm nào cả, tất cả chỉ là kế hoạch dụ dỗ nhân tài khắp nơi trên toàn vũ trụ đến Hoàng Hôn Tinh nhằm trở thành chất dinh dưỡng cho Quang Ám Thiên Địa Thú mà thôi.
“Vĩnh Dạ Tiên Tử! Quang Ám Tiên Quốc! Ngày tàn của các ngươi sắp đến rồi!”