Vạn Vũ Đế Vương - Chương 426. Dấu vết của ký ức
Tại một nơi hoang vu vắng vẻ nào đó…
Không gian bất chợt vặn vẹo, một thân ảnh chật vật đẫm máu ngã xuống, kiện bạch sắc áo choàng trên thân dường như đã phải chịu dư chấn nặng nề của trận chiến nên đã rách đến không thể rách hơn, để lộ ra một cỗ ngọc thể dù bị thương nhưng vẫn không thể giấu đi vẻ mỹ miều của chủ nhân nó.
Bi ba… bi bô…
Bên cạnh nàng, một đốm sáng le lói liên tục bay qua bay lại cực kì hoảng loạn, mặc cho ánh sáng đang ngày càng yếu đi, nó vẫn liên tục thi triển một loại quang mang trị liệu, hỗ trợ cho chủ nhân hồi phục.
“Quang Thần… đừng…” Vĩnh Dạ Tiên Tử thều thào lên tiếng, nàng hiện tại trọng thương quá nặng nên không thể chủ động ngăn cản Quang Thần chữa trị cho mình.
Quang Thần tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng từ nó phát ra ấm áp như tình thương của mẹ, như thể đang nói với nàng rằng “Đừng lo lắng!”
Gào!
Bất chợt lúc này, một đốm sáng màu đen kịch xuất hiện bên cạnh Quang Thần gầm lên một tiếng, chỉ có điều nó cũng không khá khẩm hơn khi tiếng gầm phát ra lại nhỏ như tiếng mèo kêu.
Tiếng gầm của nó khiến đáy lòng nàng rơi vào hầm băng, chẳng lẽ hai lão già kia đã tìm thấy nàng?
Ám Ma không quan tâm tiếng gầm của mình, lúc này nó hội tụ Ám Hệ Tinh Lực thành hai khỏa hắc trảo, không chút do dự lao về phía người mới xuất hiện, quyết tâm bảo vệ chủ nhân.
“Ám Ma… không…” Vĩnh Dạ Tiên Tử bất lực thều thào, nàng biết mình sắp mất đi một người bạn.
Nhưng không sao, bởi vì rất nhanh thôi, nàng cũng sẽ đoàn tụ với nó. Con bài giữ mạng duy nhất mà nàng có là Dịch Không Phù đã sử dụng hết, lúc này bị kẻ thù tìm đến, nàng biết rõ kết cục của mình.
Chỉ bất quá, nàng sẽ không để bản thân mình chết vô ích.
Bi bô… bi bô… bi bô…
Quang Thần rung lên hoảng loạn, nó cảm nhận được chủ nhân của mình sắp làm gì.
“Quang Thần… Ám Ma… ta xin lỗi…” Vĩnh Dạ Tiên Tử cắn chặt khóe môi, chút lực lượng cuối cùng dồn nén vào bên trong đan điền, quyết tâm tự bạo.
“Đừng sợ, ta không làm hại nàng!” Chợt có tiếng nói trầm ấm truyền đến khiến động tác của nàng khựng lại một thoáng.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc đó, chủ nhân của giọng nói kia vậy mà có đủ thời gian vô hiệu hóa thế công của Ám Ma, ngăn cản Quang Thần thi triển Quang Thần Chúc Phúc và dùng Hỗn Độn Thuộc Tính của mình trị liệu cho nàng.
Thậm chí hắn còn đủ thời gian ngăn cản nàng tự bạo.
Trong cái đầu nhỏ của Vĩnh Dạ Tiên Tử không nhịn được hiện lên một câu hỏi “Rốt cuộc hắn phải nhanh tới mức nào?”
Nhận thấy ánh mắt có phần kinh ngạc cùng đề phòng của giai nhân, Trần An Vĩ liền lên tiếng “Không cần lo lắng, ta đến giúp nàng!”
“Tại… sao?” Vĩnh Dạ Tiên Tử dường như vẫn còn đề phòng, nàng lên tiếng thì thào.
Trần An Vĩ mỉm cười, thẳng thắn nói “Ta có chuyện cần nàng giúp!”
Nghe vậy, Vĩnh Dạ Tiên Tử cũng giảm bớt đề phòng, nàng nhận ra nam nhân trước mặt không những sở hữu chiến lực cường đại mà còn rất thẳng thắn. Nếu không với thực lực của hắn, nàng vốn không thể chống lại trong tình huống hiện tại.
Trần An Vĩ vẫn tập trung vào công việc của mình, Niết Bàn Sinh Mộc Thủy cùng các loại thuộc tính trị liệu tận lực hồi phục cho giai nhân. Mà theo đó, Quang Thần và Ám Ma cũng dần khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Hóa ra, hai con hàng này không hề có dáng vẻ dữ tợn như lúc hắn nhìn thấy nàng chiến đấu với Quang Ám Song Lão.
Ngược lại, Quang Thần có vẻ đẹp của một đóa hoa hướng dương nhỏ bé, tỏa sáng một vẻ đẹp trong trắng và ngây thơ đến lạ thường. Mái tóc óng ánh thất thải quang mang được tết thành hai bím nhỏ xinh xắn, đung đưa qua lại một cách tự nhiên.
Làn da trắng hồng như sứ, mịn màng không tì vết, phơn phớt một màu đỏ ửng trên gò má cao. Đôi mắt trong suốt to tròn, long lanh như những viên pha lê, ánh lên vẻ ngây thơ, trong sáng, không chút toan tính. Trên môi luôn nở nụ cười khiến người ta cảm thấy ấm áp và an lành.
Ám Ma lại tựa như một đóa hoa nguyệt quế nở rộ giữa đêm khuya, vẻ đẹp kiều diễm đến mức khiến người ta quên cả thở. Mái tóc đen như mực, óng mượt như thác nước, được cài một chiếc trâm bằng ngọc bích xanh biếc, tỏa ra ánh sáng huyền ảo.
Khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng sứ mịn màng như được tạc từ ngọc ngà, không tì vết. Đôi mắt phượng đào quyến rũ, ánh lên vẻ kiêu sa và lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa một tia tinh nghịch khó đoán.
Lông mày lá liễu thanh mảnh, cong cong như vầng trăng khuyết, càng tô điểm thêm vẻ đẹp kiêu kỳ của nàng. Mũi thẳng, môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào, hé mở một nụ cười mị hoặc, đủ sức làm say đắm lòng người.
“Khí tức cũng rất mạnh nha! Trần An Vĩ vuốt cằm, chúng có lẽ là do công pháp nàng tu luyện tạo ra.
“Ngươi cần ta giúp việc gì?”
Giọng nói trong trẻo của giai nhân vang lên khiến Trần An Vĩ thu hồi lại ánh mắt đánh giá của mình, bắt đầu suy nghĩ có nên trả lời nàng không.
Vĩnh Dạ Tiên Tử nhìn thấy vẻ mặt suy tư của hắn, nghĩ rằng chuyện này có thể khó nói, hoặc chăng là khó thực hiện nên cũng không tiếp tục lên tiếng. Nàng là người có ân tất trả có thù tất báo, hắn đã giúp nàng hồi phục, nàng cũng không thể vô ơn.
“Hiện tại chưa phải lúc, nàng cứ tịnh dưỡng trước!” Trần An Vĩ sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng không nói cho nàng.
Việc xuất hiện thêm một người sở hữu Vô Thượng khiến hắn cảm nhận được dường như thiên hạ sắp xảy ra một chuyện gì đó vô cùng động trời.
Đúng vậy!
Thần Ma Vô Cực Quyết của nàng chính là một loại công pháp cấp bậc Vô Thượng – thứ khiến người người thèm khát.
Hắn sẽ không vội vàng khi mọi chuyện vẫn còn quá đột ngột. Nhất là khi phản ứng của Ảnh Nhi khiến hắn càng thêm cẩn trọng.
“…” Vĩnh Dạ Tiên Tử có chút cạn lời nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, liền lấy ra một mảnh ngọc bội trắng đen hài hòa, bên trên được khắc lấy hình tượng một vị thần ma đưa cho hắn “Khi nào ngươi cần cứ bóp nát nó, ta sẽ đến!”
Trần An Vĩ nhận lấy, mỉm cười vẫy tay, sau đó hóa thành một đạo lực lượng mà tan biến.
“Tốc độ thật nhanh!” Vĩnh Dạ Tiên Tử khẽ cảm thán, dù tu luyện Quang Hệ Tinh Lực nhưng tốc độ của nàng cũng không thể nhanh như vậy a.
Nhìn theo phương hướng nam nhân rời đi thêm một chút, nàng thu hồi tầm mắt, bắt đầu kiểm tra tình huống cơ thể mình, nhất thời kinh ngạc trước khả năng hồi phục của hắn.
Thương thế của nàng không chỉ đơn giản là phản phệ do sử dụng Nguyên Thuật vượt cấp, mà đây chính là Bí Pháp của Vô Thượng!
Phản phệ của nó không chỉ ảnh hưởng tới cơ thể và linh hồn, nó còn có khả năng tác động đến tâm cảnh và tu vi, buộc nàng phải tu luyện lại từ đầu hoặc thậm chí mất mạng nếu như sử dụng nó một cách vô tội vạ.
Cứ nhìn lấy tình trạng của Quang Thần và Ám Ma trước khi hắn xuất hiện là biết. Quang Thần bị thu nhỏ chỉ còn một đốm sáng le lói, Ám Ma lại như một tiểu yêu vô hại.
Vậy mà khi nam nhân đó xuất hiện, hắn chỉ đơn giản sử dụng một loại Hỗn Độn Thuộc Tính và các loại Dị Thuộc Tính khác bổ trợ đã có thể phục hồi hoàn toàn thương thế của nàng.
“Liệu rằng có phải hắn cũng tu luyện Vô Thượng?” Một câu hỏi hoang đường bất chợt hiện lên trong đầu Vĩnh Dạ Tiên Tử, tuy vậy, đó lại là lý giải duy nhất của nàng về sức mạnh không tưởng của nam nhân đó.
Thu lại dòng suy nghĩ, nàng quay lưng muốn tiếp tục cuộc hành trình của mình…
Ong!
Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, Vĩnh Dạ Tiên Tử bất chợt khựng lại, tròng mắt co rút nhìn lấy khung cảnh hiện ra trước mặt.
Ở nơi đó, nàng đứng giữa một chiến trường đổ nát, thân thể đầy thương tích. Xung quanh là những nữ nhân xa lạ mà nàng không hề quen biết, trên cơ thể các nàng cũng đầy rẫy những vết thương vô cùng khó coi.
Trước mặt các nàng, một thân ảnh chìm trong lớp chướng khí đen kịch với đôi mắt đỏ ngầu vô cùng lạnh lùng. Sau lưng y là hàng loạt những thân ảnh với khí tức mạnh mẽ nhưng cũng bị chìm trong lớp chướng khí kì lạ kia, hiển nhiên bọn chúng là người cùng một thế lực.
Rồi một ánh sáng đỏ thẫm lóe lên, khung cảnh phía trước biến mất.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thứ cuối cùng Vĩnh Dạ Tiên Tử nhìn thấy chính là nụ cười lạnh lùng của thân ảnh bí ẩn và những giọt nước mắt tê tâm liệt phế của bản thân cùng chúng nữ.
“Khung cảnh này… có điều gì đó rất quen thuộc, như thể ta đã từng nhìn thấy ở đâu đó… Đặc biệt là thần bí nhân… liệu rằng hắn có liên quan gì tới nam nhân đó? Hoặc chăng…”
“Những nữ nhân kia là ai? Vì sao ta lại cảm thấy thân thiết như vậy? Đám người đó vì sao lại tấn công chúng ta?”
Nàng khẽ thầm thì, rồi lại hướng mắt nhìn về phương hướng Trần An Vĩ rời khỏi, ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
“Rốt cuộc… gặp ngươi là phúc hay là họa…”